Chuyển đến nội dung chính

[Em của 25] Being Vulnerable

Cũng chẳng định viết gì, nhưng khi đọc bài của Kenh14 thì lại muốn viết ra, cho khuây khỏa một chút. Nếu như lúc trước, mình cảm thấy việc chia sẻ những yếu đuối của mình với người khác sẽ chỉ khiến mình trờ nên đáng thương, nhưng bây giờ, bằng một cách nào đó, mình hiểu được giá trị của việc "being vulnerable".

https://kenh14.vn/toi-da-hoc-duoc-gi-sau-noi-dau-mat-me-ba-bai-hoc-cuoc-doi-gieo-mam-tu-nhung-dau-thuong-20190512001032171.chn
Mình nhớ mẹ, chẳng lúc nào mà mình không nhớ. Trong tất cả những việc mình làm, những điều mình thấy. Lúc mình ăn một món ngon, lúc mình đi tới những nước khác, lúc mình thấy một món đồ nào đó. Lúc nào cũng có một khoảng khuyết mà dù mình đổ vào một trăm, một triệu niềm vui, hạnh phúc cũng không có lấp đầy được! Mình nghĩ không ai hiểu rõ sự xót xa trong hai từ "giá như" bằng những người đã từng mất mát.
Mình đã giấu nhẹm chuyện mình mất mẹ và tỏ ra như bao đứa trẻ khác, trong khoảng 3-4 năm. Mình không muốn thấy bất kì ánh mắt thương hại nào cả. Nhưng rốt cuộc thì mình cũng đã đủ can đảm để nói về chuyện đó, không hẳn là bình thản (tất nhiên), nhưng là đối mặt với sự thật và không coi đó như một khiếm khuyết của mình.
Có vài lần, trong một giai đoạn khủng hoảng, mọi người hỏi tại sao mình lại hay buồn như vậy. Mình không trách vì, tất nhiên, không phải ai cũng hiểu, mình cũng không đòi hỏi điều đó. Mình chỉ chạnh lòng. Đáng lẽ, mình không nên để nó ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.
Mình nghĩ mình bị mắc chứng Aphantasia. Mình không thể vẽ lên khuôn mặt mẹ trong tâm trí. Mình làm điều đó dễ dàng với tất cả mọi người, trừ mẹ mình. Và lúc nào mình cũng buồn về điều đó.
Mình luôn có cảm giác, rằng số phận mẹ và mình có một sự liên kết nào đó. Cái cách mẹ ra đi ngay vào ngày mình bước sang tuổi mới luôn làm mình thấy kì lạ. Sinh nhật đối với mình không phải là ngày vui. Và dù mình đã bắt đầu cởi mở hơn, vui vẻ hơn vào ngày ấy khi mọi người chúc mừng, nhưng lúc nào mình cũng thấy gượng gạo với chính niềm vui đó.
Nhưng mà sao tất cả, mình vẫn bước tiếp, vẫn dũng cảm đối diện với cuộc sống của mình. Mình luôn biết ơn, vì sau biến cố, mình được bao bọc bởi tình yêu thương của gia đình, của ba, của em, của mọi người. Tuy nhà mình không hay tâm sự với nhau, nhưng mình luôn cảm thấy tình yêu thương trong từng hành động. Mình cảm thấy may mắn, thật sự. Và dù mình chỉ có 19 năm bên mẹ, nhưng đó là 19 năm hạnh phúc và viên mãn nhất đời mình!
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, dạy dỗ con, yêu thương con và dõi theo con. Happy Mother's Day, Mom! I love and miss you every single second.
P/s: cho những ai còn có may mắn được gọi mẹ, ôm mẹ, hôn mẹ, thì hãy làm điều đó. Bạn không biết thời gian của mình còn lại bao nhiêu đâu, hãy trân trọng nó nhé!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[After A Book] Ngàn mặt trời rực rỡ - Khaled Hosseini

  “Chỉ những trái tim sắt đá mới thờ ơ trước câu chuyện này" - Glamour Một trong những chủ đề tối kỵ khi giao tiếp chính là tôn giáo. Và một trong những giá trị cốt lõi nên phải đồng điệu khi tìm kiếm một người đồng hành suốt cuộc đời, cũng là tôn giáo.  Bản thân mình luôn có những câu hỏi mình vẫn chưa có thể tự tin trả lời được, trong đó chính là: “Tôn giáo là gì?” “Đức tin là gì?” “Tại sao chúng ta phải nên có tín ngưỡng trong đời?” Đa số chúng ta đền được dạy là phải có đức tin. Niềm tin luôn là một sự diệu kì, một giải trúng số độc đắc trong quá trình tiến hóa mà con người có được. Và tín ngưỡng, tôn giáo, theo cá nhân mình nghĩ, được xây dựng trên nền tảng đó. Nhưng bản thân mình cũng không thể nói mình có đức tin hay tín ngưỡng nào hay không, vì nó luôn là một điều rất mơ hồ. Và mình may mắn được sinh ra mà không hề có một ràng buộc nào cho việc mình phải chọn và tôn thờ một ai đó.  Mình rất thích và khá tò mò về những câu chuyện về tôn giáo, bất kể đó là đạo gì. Và mình đã

[After A Book] Những tập thơ - Mùa hè rớt/Như là vẽ lên mà thôi

  Nếu Mùa hè rớt là tâm tình trong sáng của một cô gái trong vòng lặp tìm kiếm - yêu đương - tan vỡ rồi lại tiếp tục mong chờ vào hành trình khắc khoải chờ mong thì Như là vẽ lên mà thôi chỉ là một nỗi buồn, đôi lúc như là rất xưa cũ, tựa như một hòn đá ngàn năm đè nặng từng câu chữ.  Cá nhân mình thích sự tươi tắn và hồn nhiên của mùa hè rớt hơn. Đáng yêu, mát mẻ như những cơn gió trong mùa hè oi nồng. Ảm đảm rả rít trong những ngày mưa rồi lại sạch trong tiết trời cho một niềm tin vào một tình yêu khác sẽ đến và khiến con tim đã từng buồn khổ được lấp đầy trở lại.  Với Như là vẽ lên mà thôi, các bài thơ viết từ những năm xa xôi, nhưng sự u buồn và tuyệt vọng cứ bám lấy từ đầu đến cuối, trong từng vần thơ. Cứ như đang đi trong một khu rừng đầy sương và xám xịt. Tâm trang ai đang không vui mà đọc tập này chắc chỉ đi tàu lượn xuống chứ ko có quành ngược lên được luôn á. Mọi người cân nhắc. Với có nhiều bài mình thấy không cảm được lắm. Mình vẫn thích thơ có vần và chơi chữ hơn là thơ tự

[Em của 27] Mình là đại gia đó!

Từ khi mình qua team mới, mọi người trong team cứ bảo mình là mình giàu. Âu cũng tại cái kiếp làm nô lệ của sóp pe và con mồi dễ dụ của 7749 trap sale =))) Có câu nói rằng: đau khổ không phải là khi bạn nghèo mà là khi bạn nghèo nhưng người ta cứ đồn bạn giàu. Nên mỗi lần chị Director trêu  mình giàu thì mình phải hùng biện nhiệt tình cho tình trạng tài chính bản thân.  Nhưng vào một ngày không mưa không nắng, khi vừa đọc cuốn Những người đàn bà vừa thinking "sâu đíp" về cuộc đời, mình chợt công nhận...thì ra mình giàu thật chứ hỏng chơi. Để mình kể mình có gì nè.... Mình có full set body luôn nhé, không mẻ miếng nào, tay chân mắt mũi miệng khỏe mạnh xinh xắn biết bao. Đi khám sức khỏe mình hạng 1 luôn, tự hào lọt top trong mỗi kì khám tổng quát toàn công ty. Bình thường nhìn mình bèo bèo chứ ta nói đi trekking Oxalis 3 ngày 2 đêm là mình đi cái một đó đừng khinh thường! Sáng nay ngồi kẻ eyeliner mình còn phát hiện đôi mắt thị lực 10/10 của mình có màu nâu hơi bị bánh cuố