Cũng chẳng định viết gì, nhưng khi đọc bài của Kenh14 thì lại muốn viết ra, cho khuây khỏa một chút. Nếu như lúc trước, mình cảm thấy việc chia sẻ những yếu đuối của mình với người khác sẽ chỉ khiến mình trờ nên đáng thương, nhưng bây giờ, bằng một cách nào đó, mình hiểu được giá trị của việc "being vulnerable".
Mình nhớ mẹ, chẳng lúc nào mà mình không nhớ. Trong tất cả những việc mình làm, những điều mình thấy. Lúc mình ăn một món ngon, lúc mình đi tới những nước khác, lúc mình thấy một món đồ nào đó. Lúc nào cũng có một khoảng khuyết mà dù mình đổ vào một trăm, một triệu niềm vui, hạnh phúc cũng không có lấp đầy được! Mình nghĩ không ai hiểu rõ sự xót xa trong hai từ "giá như" bằng những người đã từng mất mát.
Mình đã giấu nhẹm chuyện mình mất mẹ và tỏ ra như bao đứa trẻ khác, trong khoảng 3-4 năm. Mình không muốn thấy bất kì ánh mắt thương hại nào cả. Nhưng rốt cuộc thì mình cũng đã đủ can đảm để nói về chuyện đó, không hẳn là bình thản (tất nhiên), nhưng là đối mặt với sự thật và không coi đó như một khiếm khuyết của mình.
Có vài lần, trong một giai đoạn khủng hoảng, mọi người hỏi tại sao mình lại hay buồn như vậy. Mình không trách vì, tất nhiên, không phải ai cũng hiểu, mình cũng không đòi hỏi điều đó. Mình chỉ chạnh lòng. Đáng lẽ, mình không nên để nó ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.
Mình nghĩ mình bị mắc chứng Aphantasia. Mình không thể vẽ lên khuôn mặt mẹ trong tâm trí. Mình làm điều đó dễ dàng với tất cả mọi người, trừ mẹ mình. Và lúc nào mình cũng buồn về điều đó.
Mình luôn có cảm giác, rằng số phận mẹ và mình có một sự liên kết nào đó. Cái cách mẹ ra đi ngay vào ngày mình bước sang tuổi mới luôn làm mình thấy kì lạ. Sinh nhật đối với mình không phải là ngày vui. Và dù mình đã bắt đầu cởi mở hơn, vui vẻ hơn vào ngày ấy khi mọi người chúc mừng, nhưng lúc nào mình cũng thấy gượng gạo với chính niềm vui đó.
Nhưng mà sao tất cả, mình vẫn bước tiếp, vẫn dũng cảm đối diện với cuộc sống của mình. Mình luôn biết ơn, vì sau biến cố, mình được bao bọc bởi tình yêu thương của gia đình, của ba, của em, của mọi người. Tuy nhà mình không hay tâm sự với nhau, nhưng mình luôn cảm thấy tình yêu thương trong từng hành động. Mình cảm thấy may mắn, thật sự. Và dù mình chỉ có 19 năm bên mẹ, nhưng đó là 19 năm hạnh phúc và viên mãn nhất đời mình!
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, dạy dỗ con, yêu thương con và dõi theo con. Happy Mother's Day, Mom! I love and miss you every single second.
P/s: cho những ai còn có may mắn được gọi mẹ, ôm mẹ, hôn mẹ, thì hãy làm điều đó. Bạn không biết thời gian của mình còn lại bao nhiêu đâu, hãy trân trọng nó nhé!
Nhận xét
Đăng nhận xét