Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

[Em của 27] Mình là đại gia đó!

Từ khi mình qua team mới, mọi người trong team cứ bảo mình là mình giàu. Âu cũng tại cái kiếp làm nô lệ của sóp pe và con mồi dễ dụ của 7749 trap sale =))) Có câu nói rằng: đau khổ không phải là khi bạn nghèo mà là khi bạn nghèo nhưng người ta cứ đồn bạn giàu. Nên mỗi lần chị Director trêu  mình giàu thì mình phải hùng biện nhiệt tình cho tình trạng tài chính bản thân.  Nhưng vào một ngày không mưa không nắng, khi vừa đọc cuốn Những người đàn bà vừa thinking "sâu đíp" về cuộc đời, mình chợt công nhận...thì ra mình giàu thật chứ hỏng chơi. Để mình kể mình có gì nè.... Mình có full set body luôn nhé, không mẻ miếng nào, tay chân mắt mũi miệng khỏe mạnh xinh xắn biết bao. Đi khám sức khỏe mình hạng 1 luôn, tự hào lọt top trong mỗi kì khám tổng quát toàn công ty. Bình thường nhìn mình bèo bèo chứ ta nói đi trekking Oxalis 3 ngày 2 đêm là mình đi cái một đó đừng khinh thường! Sáng nay ngồi kẻ eyeliner mình còn phát hiện đôi mắt thị lực 10/10 của mình có màu nâu hơi bị bánh cuố
Các bài đăng gần đây

[Em của 27] Mình yêu cơ thể của mình

 Trong một ngày trên đường nghĩ vu vơ, tự dưng mình bỗng thấy mình yêu cơ thể mình quá. Yêu từ cái phần nho nhỏ đến to to, từ những thứ đạt đến không đạt chuẩn cái đẹp nghìn đô bây giờ. Xong mình lại thử gọi tên từng cái, cứ như gọi từng em bé ra để dành lời thương yêu. Vì yêu mà nói chung chung thì ai mà biết đúng không :)) - Mình yêu bàn tay mình nè. Tuy không thon dài như tay người mẫu hay mấy cái tay múa múa trên tiktok. Nhưng nó là bàn tay năm ngón nè, mượt mà đủ để mọi người nghĩ rằng mình là một tiểu thư được cưng chiều quanh năm việc nhà không tới tay. Mình thích mỗi khi mình có thể bấm từng phím đàn, vì đâu phải ai cũng có đủ đầy 10 ngón để chơi đàn nhỉ? - Mình yêu làn da của mình nè. Mình yêu cái cách nó trắng bật tông mỗi khi mình đứng dưới trời nắng, mỗi khi ai đó khen mình trắng (hoặc hỏi mình có đi tắm trắng hay xài kem trộn không :)) Vì mình thừa kế nước da này từ mẹ, mỗi khi nghĩ đến nước da mà mình đã hì hục thoa lotion dưỡng ẩm quanh năm, mình lại thấy lòng reo vui. M

[Mảnh kí ức 5] Mình đi học mẫu giáo P1

 Lại những ngày mưa khi phớt bay, khi dữ dội, khi chóng vánh, khi dai dẳng. Trừ việc quần áo không khô mùi nắng và con Bi ở nhà vì sân trơn trượt đã té bông gân chân mãi không khỏi thì mình chẳng phàn nàn gì về mùa mưa cả. Ah nếu có thì thêm một chút chạnh lòng vì mùa mưa cũng đồng nghĩ với mùa bão ở miền Trung.  Mưa thì mình lại nhớ nhiều thứ quá, chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tâm tư mình như bị mắc kẹt giữa nỗi sợ một ngày nào đó những mảnh kí ức sẽ bị cất ở một ngăn kéo nào đó mà não đã quá cằn cỗi để đủ ức mở ra và việc vụn vặt khó mà viết thành câu. Phần thêm những lúc mình nhớ về cái gì đó thì thường đó chả phải là lúc rỗi rãi gì để mở blog và gõ lạch cạnh.  Nhân dịp mình cũng có một kỉ niệm khó quên trong đời - đi cách li tập trung. Mình thấy nên ghi lại những niềm vui nho nhỏ ngày đi mẫu giáo. Số là mình đi cách li ở một trường mẫu giáo ấy :))) Mình còn nhớ cái cảm giác lạ lẫm khi bước vào lớp nơi lúc nhúc 20 mấy đứa trẻ bằng tuổi mình. Mình đã bơ vơ biết bao nhiêu. Hồi đó, chắc c

[Em của 27] Chúng ta là của để dành của ba mẹ

 Bạn có bao giờ thấy thật khó khăn để có những thói quen tốt cho sức khỏe?  Tập thể dục một tuần 3 lần nhưng sao mà khó quá! Thay vì thế hít thở cũng là tập thể dục rồi. Ngủ sớm hơn một chút nhưng tay sao mà còn bao thứ hay ho lướt trên bàn tay.  Ăn rau tốt cho sức khỏe nhưng gà rán gọi 10p là có ngay. Làm ra tiền thì phải hưởng thụ một chút chứ! Một chút cồn có bao nhiêu bằng tình anh em bạn bè có mấy khi... Một điếu thuốc cũng chẳng làm mình chết ngay được! Thế là bạn tự nhủ rằng, mình còn trẻ mà, còn nhiều thời gian mà! Mình còn trẻ mà, một vài thói quen xấu cũng chả xi nhê gì đâu. Mình còn trẻ và cơ thể này là của mình. Mình còn trẻ... ....nhưng ba mẹ mình thì đã già đi rồi.... Hôm trước, mình có xem một đoạn cut từ một bộ phim rất nhân văn Hospital Playlist. Đó là một câu chuyện người bố, vì muốn đủ tiêu chuẩn hiến gan cho con gái mà đã tập luyện trong suốt 1 tháng để giảm 7 kí. Nó khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Vì những thứ "nếu như"... Nếu như lúc đó cô con gái không t

[After A Book] Hiệu sách nhỏ ở Paris - Nina George

Một cuốn sách rất Pháp đầy chất thơ. Bạn sẽ được đắm chìm trong không gian Châu âu cổ kính và thơ mộng và một câu chuyện lênh đênh như chính những nhân vật của nó. Tuy có những điểm mình không thể hiểu, ví như việc một trái tim có thể có đủ chỗ cho hai người của Manon. Nhưng chốt lại thì vẫn là một câu chuyện nhẹ nhàng cho mình một vài góc nhìn và lăng kính khá thú vị Chúng ta chỉ có thể bước tiếp khi đối mặt với chính mình “Some people die at 25 and aren't buried until 75” - Benjamin Franklin Quá khứ, đối với mình, là một thứ vô định nhất. Nó có thể là một chén trà mát lành trong một ngày nồng nực với những kỉ niệm đong đầy xoa dịu những điều khổ đau. Nhưng đồng thời cũng chính là một chén canh độc giết chết một người. Đó là Peru, ông chủ hiệu sách quá đau đớn mà đóng chặt trái tim, chưa từng đủ dũng cảm đối mặt và đặt một câu hỏi cho tất cả nỗi đau mà người tình ông - vào một đêm đẹp trời, rời bỏ ông. Đó là Cuneo, chàng thủy thủ dành cả đời lênh đênh khắp nơi để lừa dối bản thân

[After A Book] Những tập thơ - Mùa hè rớt/Như là vẽ lên mà thôi

  Nếu Mùa hè rớt là tâm tình trong sáng của một cô gái trong vòng lặp tìm kiếm - yêu đương - tan vỡ rồi lại tiếp tục mong chờ vào hành trình khắc khoải chờ mong thì Như là vẽ lên mà thôi chỉ là một nỗi buồn, đôi lúc như là rất xưa cũ, tựa như một hòn đá ngàn năm đè nặng từng câu chữ.  Cá nhân mình thích sự tươi tắn và hồn nhiên của mùa hè rớt hơn. Đáng yêu, mát mẻ như những cơn gió trong mùa hè oi nồng. Ảm đảm rả rít trong những ngày mưa rồi lại sạch trong tiết trời cho một niềm tin vào một tình yêu khác sẽ đến và khiến con tim đã từng buồn khổ được lấp đầy trở lại.  Với Như là vẽ lên mà thôi, các bài thơ viết từ những năm xa xôi, nhưng sự u buồn và tuyệt vọng cứ bám lấy từ đầu đến cuối, trong từng vần thơ. Cứ như đang đi trong một khu rừng đầy sương và xám xịt. Tâm trang ai đang không vui mà đọc tập này chắc chỉ đi tàu lượn xuống chứ ko có quành ngược lên được luôn á. Mọi người cân nhắc. Với có nhiều bài mình thấy không cảm được lắm. Mình vẫn thích thơ có vần và chơi chữ hơn là thơ tự

[After A Book] Ngàn mặt trời rực rỡ - Khaled Hosseini

  “Chỉ những trái tim sắt đá mới thờ ơ trước câu chuyện này" - Glamour Một trong những chủ đề tối kỵ khi giao tiếp chính là tôn giáo. Và một trong những giá trị cốt lõi nên phải đồng điệu khi tìm kiếm một người đồng hành suốt cuộc đời, cũng là tôn giáo.  Bản thân mình luôn có những câu hỏi mình vẫn chưa có thể tự tin trả lời được, trong đó chính là: “Tôn giáo là gì?” “Đức tin là gì?” “Tại sao chúng ta phải nên có tín ngưỡng trong đời?” Đa số chúng ta đền được dạy là phải có đức tin. Niềm tin luôn là một sự diệu kì, một giải trúng số độc đắc trong quá trình tiến hóa mà con người có được. Và tín ngưỡng, tôn giáo, theo cá nhân mình nghĩ, được xây dựng trên nền tảng đó. Nhưng bản thân mình cũng không thể nói mình có đức tin hay tín ngưỡng nào hay không, vì nó luôn là một điều rất mơ hồ. Và mình may mắn được sinh ra mà không hề có một ràng buộc nào cho việc mình phải chọn và tôn thờ một ai đó.  Mình rất thích và khá tò mò về những câu chuyện về tôn giáo, bất kể đó là đạo gì. Và mình đã