Chuyển đến nội dung chính

[Mảnh kí ức 5] Mình đi học mẫu giáo P1

 Lại những ngày mưa khi phớt bay, khi dữ dội, khi chóng vánh, khi dai dẳng. Trừ việc quần áo không khô mùi nắng và con Bi ở nhà vì sân trơn trượt đã té bông gân chân mãi không khỏi thì mình chẳng phàn nàn gì về mùa mưa cả. Ah nếu có thì thêm một chút chạnh lòng vì mùa mưa cũng đồng nghĩ với mùa bão ở miền Trung. 

Mưa thì mình lại nhớ nhiều thứ quá, chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tâm tư mình như bị mắc kẹt giữa nỗi sợ một ngày nào đó những mảnh kí ức sẽ bị cất ở một ngăn kéo nào đó mà não đã quá cằn cỗi để đủ ức mở ra và việc vụn vặt khó mà viết thành câu. Phần thêm những lúc mình nhớ về cái gì đó thì thường đó chả phải là lúc rỗi rãi gì để mở blog và gõ lạch cạnh. 

Nhân dịp mình cũng có một kỉ niệm khó quên trong đời - đi cách li tập trung. Mình thấy nên ghi lại những niềm vui nho nhỏ ngày đi mẫu giáo. Số là mình đi cách li ở một trường mẫu giáo ấy :)))

Mình còn nhớ cái cảm giác lạ lẫm khi bước vào lớp nơi lúc nhúc 20 mấy đứa trẻ bằng tuổi mình. Mình đã bơ vơ biết bao nhiêu. Hồi đó, chắc có lẽ quá tải mà phòng học của mình bị ngăn làm hai bằng một chiếc bàn ở chính giữa. Đó là lần đầu tiên mình gặp Châu - một trong những người bạn đầu tiên của mình. Cô bé da ngăm ngày đó đã cất tiếng gọi con bé con còn ngỡ ngàng mình từ chiếc bàn ngăn cách lấy lệ đó. Thế là mình có bạn. Thật trong sáng và dễ dàng biết bao. Không lâu sau, hai lớp gộp thành một, chiếc bàn quay về đúng chức năng của nó là bàn cô giáo ngồi quan sát và dạy học cho những đứa trẻ 3 tuổi bé bỏng và Châu trở thành bạn cũng lớp với mình. Mình chưa bao giờ nói với Châu rằng, mình cảm ơn vì ngày đó đã chủ động bắt chuyện với mình. 

Mình còn nhớ giàn dây leo, chả biết là cây gì, nhưng mỗi lần được ra chơi, tụi mình thường hái nhị hoa và giả vờ nó là những cây nấm mộc nhĩ - như trong những câu chuyện cổ tích cô bé cậu bé vào rừng hái nấm cho mẹ cho bà. Hương thơm thì thanh mát nên mình ngờ rằng đó là họ hàng với họ dưa gang. Nhờ bóng mát của "cây mộc nhĩ" mà tụi mình tha hồ đầu trần chạy long nhong trong những giờ hiếm hoi được thả chuồng :)))

Ôi lại nói tới món rau câu và sữa trứng gà khiến mình ám ảnh. Không hiểu sao mình lại bị xếp vào dạng thiếu cân trong khi hồi đó mình khá là mũm mĩm. Những cô cậu bé thiếu cân sẽ được bồi dưỡng những cốc sữa trứng gà làm bữa xế. Những cốc sữa tanh tanh ngoài làm mình khiếp đảm còn tiện thể tước luôn danh hiệu bé khỏe bé ngoan năm lớp lá của mình vì mình bị thừa cân =))) Còn món rau câu ấy hả, cứ hễ ngày ăn rau câu thì mình phải chạy khắp lớp để vừa năn nỉ vừa mời gọi các bạn khác ăn phụ - hoặc ăn hết, được nhiêu hay nhiêu. Nhưng tất nhiên, nếu mình không thấy ngon, thì xác suất những đứa còn lại cũng phải chịu đựng cũng rất cao. Nên những ngày vận may không mỉm cười, mình đành phải lấy hết sức bình sinh của một đứa trẻ 3-4 tuổi để nuốt trôi cục rau câu eo ơi đó :( 

Nhưng trừ hai món đó, thì món nào trường mẫu giáo làm cũng ngon. Có những món mà tới giờ mình không thể nào nấu ra được mùi vị ngày xưa. Nói tới ăn cơm thì phải nói tới thằng Hưng. Mỗi khi ăn cơm, sẽ luôn có hai cuộc chiến xảy ra. Ai ăn nhanh nhất và Ai ăn chậm nhất. Nghe là biết cái đầu được khởi xướng và bơm chích liên tục từ những cô giáo kính mến của chúng mình. Vừa ngồi kế bên kèm mấy nhân vật có tiền sử tiền án trong việc ăn lố qua giờ ngủ và phải nhờ cậy đến sức lao động của người khác để đưa cơm vào bao tử, các cô không ngừng rao những khẩu hiệu và giải thưởng (không nhớ là gì) để giảm thiểu số lượng các học trò khả ố chậm ăn. À quay lại Hưng, bằng một cách thần kì nào đó, Hưng luôn là đứa ăn nhanh nhất lớp. Tất nhiên là ngày nào nó cũng được khen. Tuy mình không nhớ thằng này có giở thói kiêu căng hách dịch vì cái thành tích đó hay không, nhưng mình vẫn nhớ cái ngày tụi mình xúm laị bàn nhau phải soán ngôi Hưng cho bằng được. Vừa phát cơm ra, tụi mình, lúc này đã ngồi thành một bàn với nhau, đã hì hục ăn, vừa ăn vừa canh coi thằng Hưng có ăn xong chưa. Tất nhiên ngày hôm đó quán quân vẫn là Hưng và tụi mình, sau khi đánh giá tình hình và khả năng, đã quyết định rã đám không thi thố chi cho mệt. Tụi mình có buồn giận u sầu gì không thì mình không nhớ, nhưng chắc chắn mấy cái bao tử của tụi mình thì vui. Gì chứ ăn uống chập giựt thì đầy bụng khó chịu lắm. Không biết thằng Hưng có bị vậy không :)))

Thôi hôm nay tới đây thôi, mình buồn ngủ lắm rồi!

To be còn tình iu nha...


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[After A Book] Những tập thơ - Mùa hè rớt/Như là vẽ lên mà thôi

  Nếu Mùa hè rớt là tâm tình trong sáng của một cô gái trong vòng lặp tìm kiếm - yêu đương - tan vỡ rồi lại tiếp tục mong chờ vào hành trình khắc khoải chờ mong thì Như là vẽ lên mà thôi chỉ là một nỗi buồn, đôi lúc như là rất xưa cũ, tựa như một hòn đá ngàn năm đè nặng từng câu chữ.  Cá nhân mình thích sự tươi tắn và hồn nhiên của mùa hè rớt hơn. Đáng yêu, mát mẻ như những cơn gió trong mùa hè oi nồng. Ảm đảm rả rít trong những ngày mưa rồi lại sạch trong tiết trời cho một niềm tin vào một tình yêu khác sẽ đến và khiến con tim đã từng buồn khổ được lấp đầy trở lại.  Với Như là vẽ lên mà thôi, các bài thơ viết từ những năm xa xôi, nhưng sự u buồn và tuyệt vọng cứ bám lấy từ đầu đến cuối, trong từng vần thơ. Cứ như đang đi trong một khu rừng đầy sương và xám xịt. Tâm trang ai đang không vui mà đọc tập này chắc chỉ đi tàu lượn xuống chứ ko có quành ngược lên được luôn á. Mọi người cân nhắc. Với có nhiều bài mình thấy không cảm được lắm. Mình vẫn thích thơ có vần và chơi chữ...

[Em của 27] Chúng ta là của để dành của ba mẹ

 Bạn có bao giờ thấy thật khó khăn để có những thói quen tốt cho sức khỏe?  Tập thể dục một tuần 3 lần nhưng sao mà khó quá! Thay vì thế hít thở cũng là tập thể dục rồi. Ngủ sớm hơn một chút nhưng tay sao mà còn bao thứ hay ho lướt trên bàn tay.  Ăn rau tốt cho sức khỏe nhưng gà rán gọi 10p là có ngay. Làm ra tiền thì phải hưởng thụ một chút chứ! Một chút cồn có bao nhiêu bằng tình anh em bạn bè có mấy khi... Một điếu thuốc cũng chẳng làm mình chết ngay được! Thế là bạn tự nhủ rằng, mình còn trẻ mà, còn nhiều thời gian mà! Mình còn trẻ mà, một vài thói quen xấu cũng chả xi nhê gì đâu. Mình còn trẻ và cơ thể này là của mình. Mình còn trẻ... ....nhưng ba mẹ mình thì đã già đi rồi.... Hôm trước, mình có xem một đoạn cut từ một bộ phim rất nhân văn Hospital Playlist. Đó là một câu chuyện người bố, vì muốn đủ tiêu chuẩn hiến gan cho con gái mà đã tập luyện trong suốt 1 tháng để giảm 7 kí. Nó khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Vì những thứ "nếu như"... Nếu như lúc đó cô con gái khô...

[After A Book] Ngàn mặt trời rực rỡ - Khaled Hosseini

  “Chỉ những trái tim sắt đá mới thờ ơ trước câu chuyện này" - Glamour Một trong những chủ đề tối kỵ khi giao tiếp chính là tôn giáo. Và một trong những giá trị cốt lõi nên phải đồng điệu khi tìm kiếm một người đồng hành suốt cuộc đời, cũng là tôn giáo.  Bản thân mình luôn có những câu hỏi mình vẫn chưa có thể tự tin trả lời được, trong đó chính là: “Tôn giáo là gì?” “Đức tin là gì?” “Tại sao chúng ta phải nên có tín ngưỡng trong đời?” Đa số chúng ta đền được dạy là phải có đức tin. Niềm tin luôn là một sự diệu kì, một giải trúng số độc đắc trong quá trình tiến hóa mà con người có được. Và tín ngưỡng, tôn giáo, theo cá nhân mình nghĩ, được xây dựng trên nền tảng đó. Nhưng bản thân mình cũng không thể nói mình có đức tin hay tín ngưỡng nào hay không, vì nó luôn là một điều rất mơ hồ. Và mình may mắn được sinh ra mà không hề có một ràng buộc nào cho việc mình phải chọn và tôn thờ một ai đó.  Mình rất thích và khá tò mò về những câu chuyện về tôn giáo, bất kể đó là đạo gì. V...