Chuyển đến nội dung chính

[Em của 27] Chúng ta là của để dành của ba mẹ

 Bạn có bao giờ thấy thật khó khăn để có những thói quen tốt cho sức khỏe? 

Tập thể dục một tuần 3 lần nhưng sao mà khó quá! Thay vì thế hít thở cũng là tập thể dục rồi.

Ngủ sớm hơn một chút nhưng tay sao mà còn bao thứ hay ho lướt trên bàn tay. 

Ăn rau tốt cho sức khỏe nhưng gà rán gọi 10p là có ngay. Làm ra tiền thì phải hưởng thụ một chút chứ!

Một chút cồn có bao nhiêu bằng tình anh em bạn bè có mấy khi...

Một điếu thuốc cũng chẳng làm mình chết ngay được!

Thế là bạn tự nhủ rằng, mình còn trẻ mà, còn nhiều thời gian mà! Mình còn trẻ mà, một vài thói quen xấu cũng chả xi nhê gì đâu. Mình còn trẻ và cơ thể này là của mình. Mình còn trẻ...

....nhưng ba mẹ mình thì đã già đi rồi....

Hôm trước, mình có xem một đoạn cut từ một bộ phim rất nhân văn Hospital Playlist. Đó là một câu chuyện người bố, vì muốn đủ tiêu chuẩn hiến gan cho con gái mà đã tập luyện trong suốt 1 tháng để giảm 7 kí. Nó khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Vì những thứ "nếu như"...

Nếu như lúc đó cô con gái không thể chờ được tới khi người bố của mình đủ điều kiện?

Nếu như bố cô hoàn toàn không đủ điều kiện?

Nếu như cô không chờ được tới lúc có người hiến tạng cho mình?

Nếu như đổi lại chúng ta là người bố trong trường hợp đó? Liệu ba mẹ chúng ta có chờ được? Liệu chúng ta phải nói câu giá như trong thống khổ và hối hận?

Trong cuốn Chủ nghĩa khắc kỉ, có một học thuyết mà ở đó các học sĩ sẽ luôn nghĩ tới cái chết. Không phải để bi quan, mà là để trân trọng từng khoảnh khắc, để biết đời vô thường và thời gian là hữu hạn. Để biết mình nên dành thời gian và sự quan tâm cho những ai và nên buông bỏ những gì. Việc luôn nghĩ tới tình huống xấu nhất khiến chúng ta nhận ra những điều chúng ta cần làm và trân quý. 

Và mình nhận ra. Rằng cơ thể của mình không phải hoàn toàn là của mình. Mà nó còn có thể là một tấm vé dành cho ba mẹ chúng ta được ở bên chúng ta lâu hơn một chút. Từng giọt máu từng thớ thịt, đều có thể là thứ quý giá nhất trong những tình huống ngặt nghèo nhất! Vậy là đủ cho mình xốc lại cái thân chây lười bấy lâu nay rồi :3 

Cre: Pinterest

Vì vậy, nếu bạn đang cố gắng loại bỏ những thói quen xấu nhưng mãi vẫn không thể chiến thắng bản thân, thì đây hoàn toàn là một góc nhìn để thúc đẩy bản thân đó. Bạn có thể nghĩ mình đang quá nghiêm trọng hóa tất cả mọi việc. Nhưng mình đã trải qua những điều mà mình hoàn toàn có thể nói rằng, không gì là không thể cả! 

Mình rất thích một triết lý trong cuốn Đi tìm lẽ sống của Viktor Frankl - sống vì người mình yêu thương thật ra cho chúng ta rất nhiều sức mạnh mà ta không hề hay biết. Vì vậy nếu không thể chăm sóc tốt bản thân vì mình, hãy làm điều đó vì những người bạn yêu quý!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[After A Book] Những tập thơ - Mùa hè rớt/Như là vẽ lên mà thôi

  Nếu Mùa hè rớt là tâm tình trong sáng của một cô gái trong vòng lặp tìm kiếm - yêu đương - tan vỡ rồi lại tiếp tục mong chờ vào hành trình khắc khoải chờ mong thì Như là vẽ lên mà thôi chỉ là một nỗi buồn, đôi lúc như là rất xưa cũ, tựa như một hòn đá ngàn năm đè nặng từng câu chữ.  Cá nhân mình thích sự tươi tắn và hồn nhiên của mùa hè rớt hơn. Đáng yêu, mát mẻ như những cơn gió trong mùa hè oi nồng. Ảm đảm rả rít trong những ngày mưa rồi lại sạch trong tiết trời cho một niềm tin vào một tình yêu khác sẽ đến và khiến con tim đã từng buồn khổ được lấp đầy trở lại.  Với Như là vẽ lên mà thôi, các bài thơ viết từ những năm xa xôi, nhưng sự u buồn và tuyệt vọng cứ bám lấy từ đầu đến cuối, trong từng vần thơ. Cứ như đang đi trong một khu rừng đầy sương và xám xịt. Tâm trang ai đang không vui mà đọc tập này chắc chỉ đi tàu lượn xuống chứ ko có quành ngược lên được luôn á. Mọi người cân nhắc. Với có nhiều bài mình thấy không cảm được lắm. Mình vẫn thích thơ có vần và chơi chữ...

[After A Book] Ngàn mặt trời rực rỡ - Khaled Hosseini

  “Chỉ những trái tim sắt đá mới thờ ơ trước câu chuyện này" - Glamour Một trong những chủ đề tối kỵ khi giao tiếp chính là tôn giáo. Và một trong những giá trị cốt lõi nên phải đồng điệu khi tìm kiếm một người đồng hành suốt cuộc đời, cũng là tôn giáo.  Bản thân mình luôn có những câu hỏi mình vẫn chưa có thể tự tin trả lời được, trong đó chính là: “Tôn giáo là gì?” “Đức tin là gì?” “Tại sao chúng ta phải nên có tín ngưỡng trong đời?” Đa số chúng ta đền được dạy là phải có đức tin. Niềm tin luôn là một sự diệu kì, một giải trúng số độc đắc trong quá trình tiến hóa mà con người có được. Và tín ngưỡng, tôn giáo, theo cá nhân mình nghĩ, được xây dựng trên nền tảng đó. Nhưng bản thân mình cũng không thể nói mình có đức tin hay tín ngưỡng nào hay không, vì nó luôn là một điều rất mơ hồ. Và mình may mắn được sinh ra mà không hề có một ràng buộc nào cho việc mình phải chọn và tôn thờ một ai đó.  Mình rất thích và khá tò mò về những câu chuyện về tôn giáo, bất kể đó là đạo gì. V...