Dạo gần đây trên Tiktok thịnh hành trend gửi lời nhắn một người nào đó trong quá khứ. Và mình đã scroll trúng một clip gửi cho một cô giáo tiểu học với một "kỉ niệm" khiến bạn đó ám ảnh và mắc chứng chống đối xã hội cho tới giờ.
Như một công tắc, hộp kí ức tương ứng được ship tới, bật mở ra...
Năm lớp 4 - Cô Liễu và con heo đất quỹ lớp!
con bé 8 tuổi buộc phải học một bài học sớm hơn lứa tuổi của mình - không phải ai làm thầy cô giáo cũng đủ tư cách được vinh danh nghề giáo
1. Sự trùng hợp tai hại
Đó là một trong những năm đầu tiên ba mẹ đã cho phép mình được giữ tiền lì xì. Tất nhiên là những tờ mệnh giá nhỏ thôi, 5k, 10k, 20k và một vài tờ lớn lớn (còn lại thì ở đâu chúng ta đều biết ha). Mình cất những tờ tiền mới cứng ấy vào một chú doreamon màu xanh - heo đất thế hệ mới aka ATM cho phép chủ nhân rút tiền bất cứ lúc nào bằng cách xoay chốt nhựa dưới đáy.
Hồi đó dị là giàu lắm. Cái ý tưởng mà có thể mua bất cứ gì mình thích, không cần phải xin phép, không phải giải trình, nó đã gì đâu. Nhưng tất nhiên mình biết cây ATM của mình không tự sinh ra cũng không tự refill được. Nên mỗi lần móc một tờ 5k xanh ngắt mới cóng ra, mình phải suy nghĩ lung lắm đó.
Để ứng với danh tiếng con ngoan trò giỏi, cũng như đã có tánh mọt sách từ nhỏ, mình đã phát hiện một series truyện ngụ ngôn tranh ở tiệm cô Lan - một trong những tiệm văn phòng phẩm gần trường. Và dù cái series này nó chắc phải một ngàn lẻ một tập nhưng mình vẫn cứ vung tiền lì xì mình để thu thập cho bằng hết. Tất nhiên sẽ không thiếu được màn lên lớp khoe, dù tụi trong lớp cũng không mấy mặn mà cái sở thích hàn lâm của mình =)) Nhưng mình nào có ngờ, trong khi mình vui vẻ với niềm vui sưu tầm nho nhỏ, con bé con mình đã lọt vào tầm ngắm.
2. Chú heo đất rỗng ruột
Mình làm lớp trưởng (hầu hết trong khoảng thời gian học sinh) và lớp mình có một quỹ lớp được nhét vào con heo đất màu đỏ, được cất vào tủ lớp nơi bàn giáo viên. Không ai khác ngoài mình chính là người giữ chìa khóa tủ lớp. Con heo đất, cứ béo dần theo từng đợt quỹ lớp. Ít nhất đó là mình và mọi người đều nghĩ vậy. Cho tới khi đã tới lúc mổ heo, cả lớp cùng được dịp thảng thốt. Con heo trống trơn! Ai đó đã bí mật tráo con heo quỹ lớp và thay bằng một con heo y chang. Một thủ pháp tinh vi và êm xuôi tới mức chả ai biết nó bị tráo khi nào, bằng cách nào.
Cô Liễu lập tức huy động một cuộc điều tra. Tất nhiên mình là đối tượng tình nghi đầu tiên. Nhưng tất nhiên mình không có làm và không ai có một manh mối gì về thủ đoạn tinh vi này. Nói thật, với một học sinh lớp 4 mà có thể nghĩ ra cái trò này, thì đứa đó cũng cao thủ lắm!
Như một đặc vụ FBI, cô Liễu, với vụ án rơi vào bế tắc, bắt đầu chơi trò tâm lý. Dọa nạt, tung phủ đầu, bóng gió trước sau nhằm khiến hung thủ sợ hãi mà đầu thú. Tất cả những thủ thuật này sẽ không có gì đến khi mình nhận ra, tất cả đều nhằm vào mình.
3. Là ai cũng được, miễn là có người để trút tội
Mình bắt đầu chịu những hình phạt vô lý của cô Liễu. Phạt đứng, nặng lời, bắt phạt trước lớp không lý do, cho điểm thấp vô lý,.... Cô Liễu chơi thân với cô Pha, cô chủ nhiệm lớp kế bên. Và cô Pha, với bản tính ngoa ngoắt của mình, trở thành đao phủ của cô Liễu, với những buổi bắt cả lớp đứng nghe cô chỉ chiết và dọa nạt. Những buổi đó, ánh nhìn của hai cô đều dán chặt vào mình dù lời nói thì chả chỉ đích danh ai. Khi mọi thứ leo thang khiến mình bắt đầu hoảng sợ, mình, bằng trí thông minh của con bé lớp 4, hiểu ra rằng sự trùng hợp trong việc mua truyện và việc mất quỹ đã biến mình thành thủ phạm trong mắt hai cô. Dù không có một bằng chứng, không một cơ sở.
Các hình phạt của cô Liễu và sự khủng bố của cô Pha sẽ không dừng lại, nếu như một ngày, dưới sức ép của nỗi sợ và oan ức đè nặng khiến mình bật khóc kể với ba mẹ về chuyện mình đã bị cô giáo chủ nhiệm đì ở trường. Ba mẹ mình đã để ý thấy sự bất ổn của mình khi ở nhà và gặng hỏi. Phải nói là ba mẹ mình là hai người tính tình rất vĩ hòa di quý. Nhưng đó là lần đầu tiên mình thấy ba mẹ mình tức giận đến như vậy. Bởi ba mẹ mình biết, mình có thể nghịch, có thể ương bướng đôi lúc, nhưng mình sẽ không bao giờ ăn cắp. Không bao giờ!
Sau đó ba mẹ mình đã tức tốc tìm đến nhà cô Liễu nói chuyện cho ra lẽ, tất nhiên là với sự lịch sự và học thức vốn có, nhưng cứng rắn đủ để cô Liễu kết thúc mọi chiêu trò hành hạ học trò của mình. Mình dần dần bớt sợ đi học hơn. Nhưng sự tôn trọng cho cô Liễu trở về nun và con bé 9 tuổi buộc phải học một bài học sớm hơn lứa tuổi của mình - không phải ai làm thầy cô giáo cũng đủ tư cách được vinh danh nghề giáo!
4. Vết hằn
Giờ nghĩ lại, mình ước rằng lúc đó cô Liễu bình tĩnh hơn, bao dung và lí trí hơn. Số tiền quỹ dù nhiều lắm cũng chỉ ngót ngét 1-2 trăm ngàn cũng đủ khiến lương tâm nhà giáo bị lãng quên, thay vào đó là cách xử trí đầy thù hằn, lợi dụng quyền lực và sự tinh ranh của một người lớn lên một đứa trẻ vô tội.
Tới giờ mình không còn tin tức gì của cô Liễu. Mình cũng ném kí ức xấu xí của mình dành cho cô vào một ngăn tủ và quên lãng nó. Nhưng có những lúc tình cờ hồi tưởng lại, dù mình hiểu rằng ai cũng có thể mắc sai lầm, nhưng tổn thương và sự tàn nhẫn vu khống của cô không thể làm mình chúc phúc hay gửi lời gì tốt đẹp dành cho cô cả. Còn cô Pha sau này được lên cả thời sự về tội danh dùng danh nghĩa giáo viên để đi lừa đảo và quịt nợ lên tới hàng tỷ đồng của rất nhiều người trong thị trấn.
Điểm tốt duy nhất là kí ức này đem lại, chính là trực giác của một con Song ngư x2 của mình được kích hoạt từ đó. Ấn tượng và vibe check của mình dành cho 1 người lần đầu gặp mặt hiếm khi làm mình thất vọng. Âu cũng là một đền bù cho sự oan ức thiếu thời của mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét