Từ khi mình qua team mới, mọi người trong team cứ bảo mình là mình giàu. Âu cũng tại cái kiếp làm nô lệ của sóp pe và con mồi dễ dụ của 7749 trap sale =))) Có câu nói rằng: đau khổ không phải là khi bạn nghèo mà là khi bạn nghèo nhưng người ta cứ đồn bạn giàu. Nên mỗi lần chị Director trêu mình giàu thì mình phải hùng biện nhiệt tình cho tình trạng tài chính bản thân. Nhưng vào một ngày không mưa không nắng, khi vừa đọc cuốn Những người đàn bà vừa thinking "sâu đíp" về cuộc đời, mình chợt công nhận...thì ra mình giàu thật chứ hỏng chơi. Để mình kể mình có gì nè.... Mình có full set body luôn nhé, không mẻ miếng nào, tay chân mắt mũi miệng khỏe mạnh xinh xắn biết bao. Đi khám sức khỏe mình hạng 1 luôn, tự hào lọt top trong mỗi kì khám tổng quát toàn công ty. Bình thường nhìn mình bèo bèo chứ ta nói đi trekking Oxalis 3 ngày 2 đêm là mình đi cái một đó đừng khinh thường! Sáng nay ngồi kẻ eyeliner mình còn phát hiện đôi mắt thị lực 10/10 của mình có màu nâu hơi bị bánh cuố...
Trong một ngày trên đường nghĩ vu vơ, tự dưng mình bỗng thấy mình yêu cơ thể mình quá. Yêu từ cái phần nho nhỏ đến to to, từ những thứ đạt đến không đạt chuẩn cái đẹp nghìn đô bây giờ. Xong mình lại thử gọi tên từng cái, cứ như gọi từng em bé ra để dành lời thương yêu. Vì yêu mà nói chung chung thì ai mà biết đúng không :)) - Mình yêu bàn tay mình nè. Tuy không thon dài như tay người mẫu hay mấy cái tay múa múa trên tiktok. Nhưng nó là bàn tay năm ngón nè, mượt mà đủ để mọi người nghĩ rằng mình là một tiểu thư được cưng chiều quanh năm việc nhà không tới tay. Mình thích mỗi khi mình có thể bấm từng phím đàn, vì đâu phải ai cũng có đủ đầy 10 ngón để chơi đàn nhỉ? - Mình yêu làn da của mình nè. Mình yêu cái cách nó trắng bật tông mỗi khi mình đứng dưới trời nắng, mỗi khi ai đó khen mình trắng (hoặc hỏi mình có đi tắm trắng hay xài kem trộn không :)) Vì mình thừa kế nước da này từ mẹ, mỗi khi nghĩ đến nước da mà mình đã hì hục thoa lotion dưỡng ẩm quanh năm, mình lại thấy lòng reo vu...